– Con : Mẹ ơi, tại sao mình đi đến đâu mặt trăng lại đi theo đó ?
– Mẹ : …. (im lặng)
– Con : (kiên nhẫn) Mẹ ơi, tại sao mình đi thì mặt trăng đi theo ?
– Mẹ : Ừm ! :bomb:
– Con : (thắc mắc hơn) Mẹ ơi, ừ là sao ? Sao mặt trăng không biến mất ?
– Mẹ : Chờ lát, mẹ lu bu
– Con : (kiên nhẫn) Thì mẹ nói thôi mà, đâu có dùng tay đâu, tay mẹ vẫn xếp đồ mà !
– Mẹ : …. (im lặng và bực mình)
– Con : (kéo tay mẹ) Mẹ, có phải mặt trăng đi theo mình giống như mặt trời mà bữa trước mẹ nói không ? Mặt trời thì ban ngày, mặt trăng thì ban đêm ….. (con nói liên miên)
– Mẹ : mad: 😡 😡 (nổi khùng và quát lên) Con có im đi không ? Tại sao con cứ hỏi linh tinh hoài vậy ? Mẹ thức suốt đêm hôm qua để làm việc, con không thấy sao? Bây giờ còn phải dọn dẹp đủ thứ. Con có để cho mẹ yên hay không ? 😡 😡 :
– Con : …. (đứng dậy đi ra)
Một lát sau, Mẹ thấy con ngồi ở bàn học, nước mắt chảy dài.
Mẹ tự hỏi mình nên nói với con thế nào đây ?
– Hãy cho qua chuyện này. Hãy để con đón nhận việc này như một chút vị đắng vốn có của cuộc đời, khi mà chuyện mệt nhọc & cơm áo gạo tiền vẫn còn là gánh nặng trong mỗi gia đình ? Hay là
– Mẹ đã làm con bối rối và không hiểu được khi nào đúng và khi nào sai bởi vì Mẹ vốn luôn khuyến khích con đặt câu hỏi. Có phải mẹ nợ con một lời xin lỗi vì đã quát con vô lý ?
………………………
Trẻ con đang muốn khám phá thế giới nên hay hỏi. Mẹ không trả lời con là mẹ có lỗi rồi. Nhưng đang trong lúc bận mà trả lời câu hỏi này quả là hơi bị khó. Nguyên do là mặt trăng ở rất xa nên mắt không cảm nhận được sự chuyển rời của mặt trăng mà lại cảm giác như là nó đi theo mình. Nói vậy cũng hơi khó hiểu. Lấy ví dụ đơn giản thế này. Hôm nào cho con gái đi xe ô tô, các vật ở gần xe như cây cối nhà cửa thì trôi đi vùn vụt. Nhưng các vật ở xa thì trôi đi chậm hơn. Còn nếu chỉ cho con gái xem ngọn núi ở xa thì ngọn núi sẽ như dính chặt vào cửa xe ô tô vậy. Đại ý là như vậy, có lẽ mẹ Tinu sẽ biết tìm lời giải thích cho con gái và chắc là sẽ không nợ con gái nữa nhỉ.Có thể qua đó rút ra bài học cho con, là những gì con nhìn thấy bằng mắt, không chắc đã phải là sự thực. Sự thực là phải do mình tư duy suy luận chứ đừng để con mắt đánh lừa mình.
Vẫn biết thế, nhưng đôi khi cuộc sống làm mình "điên điên khùng khùng" lên bố Bốp à ! Bố Bốp ở xa nên .. "mỏi chân" còn mẹ Tinu ở gần nên … "mỏi miệng". Bố Bốp biết câu tục ngữ này chứ ??? 😀