Ngày xưa nhà tôi nghèo. Tôi lớn lên bằng lòng nhân ái của bà con thân thuộc và chòm xóm. Giờ tôi dạy con tôi biết đồng cảm cùng những số phận không may mắn.
Bọn nhỏ tận mắt nhìn thấy những bé nhỏ mồ côi, thiếu thốn, để rồi mỗi lần bọn nhỏ phung phí thức ăn và sách vở, tôi lại nhắc chúng đến những bạn nhỏ xung quanh. Bọn nhỏ tận mắt nhìn thấy những bạn bị câm điếc, chúng sẽ hiểu là chúng may mắn hơn nhiều bạn khác để còn biết quý trọng cuộc sống này.
Tôi dạy con biết quý đồng tiền vì đó là mồ hôi nước mắt của cha mẹ và còn nhiều người không được như ta. Mỗi khi con muốn mua một món đồ gì, tôi đều phải nhắc con đắn đo xem nó có thực sự cần thiết hay không và nó mắc hay rẻ so với nhu cầu của mình. Tôi không lừa con mình bằng cách giả vờ than nhà mình nghèo khổ và con tôi cũng đủ lớn để hiểu hoàn cảnh gia đình, nhưng tôi dạy con hiểu rằng “có tiền không có nghĩa là được phép phung phí”
Dạy con chẳng ở đâu xa. Cuộc sống xung quanh là một môi trường sống động.
:heart: :love:
Những điều bạn dạy con bạn lớn lên sẽ là một người nhân ái.
@Originally posted by hoatrongvuon:
Mong là thế, nhưng ông bà ta nói "cha mẹ sanh con trời sanh tánh" 🙂 Xung quanh lại còn biết bao nhiêu ảnh hưởng. Kể ra cũng còn phải theo mà dạy tới già 😀
Bài học hay lắm :up:
Oh, hay quá.